Home » » [Truyện hay tình yêu] - Đúng là giọng nói cô ấy

[Truyện hay tình yêu] - Đúng là giọng nói cô ấy

Biên tập bởi: ♥ Tiểu cát vào Thứ Ba, 2 tháng 2, 2016 | 04:44

Một người con gái hay nói hay cười, nói chuyện hòa đồng với mọi người. Một giọng nói có thể khiến con người ta nhớ mãi không quên. Khiến tim đập chân run. Một người như thế nào có thể in sâu đậm một giọng nói để người khác phải nhớ...
>> Bạn đọc sẽ thích: truyen ngan

1. Ở vòng chuyển hướng thứ hai, một vướng mắc nào đấy khiến cho chìa khóa khựng lại. giới hạn vài giây, chậm rãi chọn lựa, dùng lực bàn tay đẩy nhẹ. sau cùng thì cánh cửa xe bật mở. Người luống tuổi ngồi vào sau vô lăng, phát động máy, nhấn nút hạ phải chăng cửa kính. Ghế bên cạnh, chiếc áo khoác len đỏ vắt lửng lơ, hai tay dang rộng, sắp tuột hẳn xuống sàn. Trong bóng tối mờ xám rầm rì, loại áo cũ giống hệt lớp vỏ rỗng của một thân thể bị đánh cắp, tuy nhiên còn lưu lại hình dáng và chút mùi hương yếu ớt.

Người đàn ông vươn tay, đặt lại chiếc áo nằm gọn trên mặt ghế, vuốt phẳng các vết nhàu. Ban nãy, bí quyết đây mươi phút, trong quán, ông đã ko sao rời mắt khỏi nếp nhăn tình cờ hiện ra trên ngực áo San, cô gái nhỏ đang tồn tại cùng ông. đến cả lúc San ngả người tiếp liền nhau sang phía ông hay vươn cổ nhìn Vĩnh ngồi đối diện, phấn chấn nghe anh ta đề cập về công năng của cột nhà gỗ thông và những bức vách di động vùng Bắc Âu, thì nó vẫn ở nguyên đấy, tựa loài bò sát ma quái.

Trong một vận động khi không, khuy nút trên ngực áo San buột ra. Nếp nhăn đột ngột biến mất. Bên dưới lần vải mềm và trong, làn da trơn tuột nhẵn đang thở phập phồng. Chỉ bắt buộc chạm nhẹ, lớp biểu phân bì căng mọng ngả sắc vàng ngà đấy hẳn sẽ truyền sang tay ông tương đối ấm dịu ngọt. ý tưởng làm ông chóng mặt tới nỗi cần hít vào phổi một tương đối thở sâu. Bên kia bàn, gã kiến trúc sư trẻ trước kia từng là học trò và cộng sự của ông thoáng nheo mắt. giây lát lướt qua cực nhanh. Rồi anh ta điềm nhiên nối tiếp câu chuyện sở hữu San, âm sắc giọng đề cập ko suy suyển. bỗng dưng, ông xen vào đối thoại bất tận giữa họ:

- Đợt này cậu về nước nghỉ đông hay còn theo dự án nào khác?

- Em chưa sở hữu kế hoạch! - Vĩnh khá nhướn mày, thả về ông chiếc nhìn khảo sát - Thầy nghĩ, em phải khiến gì?

- Tôi đang có dự án ngoại hình nội ngoại thất một khu vi la sinh thái. Cậu mang thể tham gia, ví như muốn!

- Chắc là muốn! - Vĩnh điềm đạm - Thầy hiểu đấy, em xoành xoạch bắt buộc tiền!

- Anh mà cũng làm việc cực khổ? - San kêu lên - Em nghĩ anh giàu lắm kia!

- ngược lại, tôi cực kỳ nghèo - Anh ta bật cười, nhạo báng sự thành thật của chính mình - Tôi buộc phải để dành nửa năm để mua vé tàu bay về nước.

ngờ vực làm cho đôi mắt lớn của San ngả sang màu xám tro. Nữ viên chức chuyên dụng cho bước đến, đề nghị lấy thêm chút rượu vừa hâm nắng nóng. Ông lắc đầu, nhưng nói cô ta rót cho Vĩnh. Uống hai cốc nước lã, ông vẫn bức bối kỳ quặc. Mồ hôi dấp dính ở cổ và cánh tay. Sau khi tính sổ hóa đơn, ông phủ bàn tay lên đầu gối San mát dịu dưới gầm bàn, đề nghị ra về. khá vùng vằng, cô bảo ông ra bãi lấy xe trước. Cô nên vào WC, vẽ lại đường viền quành mắt. Vẫn ngồi lặng bên bàn, Vĩnh hờ hững vươn tay nhặt cốc nước của ông, ngửa cổ uống cạn. Qua đáy thủy tinh, ánh mắt đen thẫm của anh ta được phóng lớn, chuyên chú nhìn ông, nhãi ranh tuy nhiên lạnh lẽo.

2. bên cạnh xe, bóng tối căng phồng khiến đêm tối lạnh hơn chính nó. Chênh lệch độ ẩm khiến mắt kính của người trung niên hoen mờ. Ông toá nó, chùi kỹ bằng mảnh bọt xốp, lơ đãng nhìn những khối xe lao đi vùn vụt. San cũng chưa rời quán. Sự thắc thỏm trồi lên từ đáy ký ức xa xôi. Ông chợt nhìn thấy, đã vô cùng lâu, không ai, ko điều gì buộc ông chờ đợi. mọi việc tuân theo 1 lịch trình lý tưởng. ngay cả khi trong ông lấp ló nỗi mệt và nhận biết cô độc của tuổi tác, San hình thành. Cô là thông ngôn tại cuộc hội thảo quốc tế ông tham gia cách đây nửa năm. Hơn bất kỳ ai ông từng hiểu, cô cười tươi trẻ, thiếu kinh nghiệm, ko mấy tuyệt vời, nhưng nhiệt liệt. Dần dần, ông trông thấy sự lôi cuốn đặc thù cô ta tỏa ra chính là nỗi lo sợ dằng dai dòng viễn ảnh thiếu thốn, bị bỏ mặc. phổ biến đêm, San chồm dậy, ngồi lặng trên giường, mắt trợn trừng. Tim cô ta đập mạnh tới nỗi ông thức giấc. Hồi lâu, San bỗng thì thào: "Anh gần đi đâu nên không?". Ông tỉnh giấc táo: "Không. Đừng sợ!". "Anh giữ em hoài chứ?". "Ừ!". Cô ta nằm xuống, nức nở thêm một lúc rồi ngủ thiếp, mẫu đầu đẫm mồ hôi vùi trong tay ông. Ở 1 không lẽ đó, lòng tin cậy vô điều kiện của San khiến cho ông vững tin vào bản thân. Chỉ mang tối nay, ông lù mù nhận thấy vài điều bất an.

Sửa lại cổ áo jacket bằng len lạc đà mềm mại, người luống tuổi giao mắt nhìn đồng hồ. Tối nay ông cần xem lại hồ sơ dự án thiết kế chuẩn bị cuộc họp đầu tuần. Mười tám phút đã trôi qua. Ngay khi ông rút di động gọi cho San, từ ngách tối của quán xơi, cô và Vĩnh bước vào vùng sáng ngọn đèn cao thế. Hai dòng bóng mảnh dẻ bước chậm, ko không hoạt động câu câu chuyên. tiếng nói líu nhíu hay giọng cười phấn khích của San vang vọng tới đôi khi. Gió mạnh. Cô gái bước chệnh choạng, như gần ngả hẳn vào người xung quanh. Vĩnh đưa tay đỡ nhẹ lưng, giúp cô ta ngồi vào trong xe.

Khoác thêm chiếc áo len đỏ, San vẫn bị lạnh. Cô im lìm kế bên ông, chóp mũi tái nhợt. Từ khu trọng tâm về nhà họ mất ba mươi phút. Ông cho xe chạy nhanh hơn. Trên con đường dọc theo bờ sông, xe vận tải như bầy thú hoang rùng rùng kéo vào thành thị. 1 hồi kèn chói tai rúc lên, luồn thẳng vào trong xe. Người trung niên rùng mình. San tự dưng quay sang ông:

- Anh không hỏi xem Vĩnh kể gì với em sao?

- Không! - Ông chú tâm nhìn con đường sâu thẳm phía trước.

- Cũng chẳng mang gì đâu! - Cô gái bắt đầu gặm móng tay - Dù sao, anh ta đã làm cho em thấy buồn cười vì đủ vật dụng chuyện vớ vẩn.

- Vậy cũng được!

Cô gái ngọ ngoạy liên tục. dòng áo khoác căng phồng, không một nếp nhăn. Bất giác, ông nghĩ đó là do bàn tay trắng xanh vẫn còn nguyên trên lưng San.

3. Dù được vẽ thủ công theo kiểu xưa hay thực hiện trên cái máy Mac đương đại nhất, thì những bản đồ án mẫu mã luôn tạo thời cơ nhìn vào 1 sau này mà ông biết rõ sẽ thành sự thật, tuy nhiên không thể tin sẽ hiểu hiểu về nó hoàn toàn xác thực hay chắc chắn. sắp cuối năm, nhân viên của ông không mấy tập hợp. Họ liên hồi nói về cổ phiếu, nhãn hàng xe hơi, hay lựa chọn thời cơ chọn 1 ngôi nhà ở những khu dân cư cao cấp. tất cả các giấc mơ đó ghép buộc phải một tình trạng chung, mơ mộng và mệt. Vĩnh hình thành, đột ngột tạo phải bầu không khí đượm mùi cừu địch, nhưng phấn khích. đôi mắt cử chỉ nhẹ nhàng mà xấc xược của anh ta, lề thói chùi kỹ các ngón trắng tay xanh bằng chiếc khăn ca-rô khiến kế bên lo sợ. các buổi brainstorm, bằng sự thờ ơ hay châm biếm cay độc, anh ta hạ giá hầu hết phát biểu của nhóm kiến trúc sư. song song, ý tưởng anh ta đưa ra gây buộc phải bàn cãi dữ dội. tuy nhiên, người đứng tuổi vẫn thừa thãi nhận, cùng sự cũ của ông sở hữu khả năng đặc thù. đặc thù đến mức anh ta khó lòng được hài lòng, ở bất kỳ ngỏng ngóc nào trên thế giới này.

Sau ngày giải quyết găng, Vĩnh bước vào phòng người luống tuổi, chuyển bản vẽ vừa hoàn thành. giao mắt lướt nhìn sơ đồ và hình ảnh các công trình nổi bật mà doanh nghiệp từng thực hành được đóng khung treo dọc bức tường, anh ta chợt hỏi:

- Thầy chịu được toàn bộ mấy thứ này ư?

- sở hữu lựa chọn khác sao?

- các gì đã xong luôn khiến cho em chán ghét. đa số phát kiến về bề ngoài chỉ đáng ham mê cho tới khi được thực hiện. sau đó, em thích bỏ rơi chúng ngay, chạy theo những ngọn cờ sặc sỡ mới. Thầy biết đó, em đi lung tung khắp nơi, chẳng gắn bó có một chỗ nào lâu dài, đơn giản vì em sợ.

- Cậu sợ gì? - Ông bước tới máy pha cà phê, rót cho anh ta 1 cốc đầy.

- Hồi mới phải chăng nghiệp, em cũng lao đi khiến, kiếm hàng đống tiền. nhưng 1 đêm, em tỉnh, nhận ra với vài giấc mơ sẽ ko bao giờ trở thành sự thật. hốt nhiên em thấy đang già đi! - Vĩnh uống cạn cốc cà phê nắng nóng rãy, đôi mắt trống rỗng - Em muốn điên lên khi nghĩ thời gian còn lại chỉ dành để xem TV cho đến hết đời...

Vĩnh khiêu vũ lên cái xe máy tồi phai có tiếng nổ ồn ào, phóng vọt ra khỏi công ty, luồn vào cái xe nhộn nhịp. Ngồi yên trước các màn hình sáng lóa, người luống tuổi xem bản vẽ Vĩnh mới đưa. Ông gọi điện cho San, báo sẽ ở lại văn phòng làm việc qua đêm. nhưng ông chẳng thể tụ họp. Câu nhắc cuối cùng của Vĩnh mắc lại trong đầu, như một con cá hung dữ, vẫy vùng. Khoang bụng nhói đau khiến cho ông gập đôi người. bắt buộc rất lâu, ông mới ngả người vào lòng ghế mềm, thở nhè nhẹ.

4. 1 đợt kẹt xe đồ sộ giữa cây cầu nối ra khu ngoại vi. Xe máy dày đặc trước mũi xe ông, gần như chơi hề chuyển động. một điều gì đấy thôi thúc ông về nhà, càng nhanh càng thấp. cảm giác hờn dỗi dữ tràn đến, ngột ngạt. Bên kia bờ sông, mặt trăng lớn lớn lừ đừ chuyển động. Rừng mũ bảo hiểm phía trước nhấp nhánh ánh trăng trắng lạnh. Về đến nhà đã hơn mười giờ. ko chứa xe vào bãi gửi bên tòa cao ốc, ông vội mở cổng, xuyên qua vườn. Qua cửa kính phòng khách, ông chợt nhận thấy không chỉ sở hữu mình San trong nhà. Góc bàn salon, mang dòng khăn tay ca-rô thân thuộc. Từ bếp, tiếng vòi nước chảy dữ dội, nhạc của Maroon chát chúa phát ra từ giàn máy vốn chỉ dành cho nhạc hòa tấu, âm yên bình luận một trận đấm bốc kênh ESPN vang oang oang. Nổi lên đa số, giọng San đang thuyết phục Vĩnh điều gì đó. Cuối câu, cô hét lớn, nhưng không phải là sự lạnh nhạt dữ. Rồi họ cười mãi, như thể không phương pháp nào ngưng lại...

5. Sáng tỉnh, ông đọc báo, uống cốc trà nóng San pha. Gió thổi ù ù trên mái nhà dốc. Tiếng cô gái nhỏ mở nước nắng nóng đầy bồn, tắm suy bì bõm, hát, giọng nhỏ dần. Tiếng xe phát động ngoài đường lớn. thời kì đang mất đi, như giọng nói cô gái đang mờ đi, theo phương pháp dị dạng ko sao biết được.

Ông gấp tờ báo, bước ra phòng khách. Mái tóc mới tắm còn đẫm nước, San hì hụi lèn áo quần vào một valise lớn. Nghe tiếng ông, cô ngước lên, nói nhanh:

- Em đi đây!

- sở hữu Vĩnh?

- Vâng! - Mắt cô nhìn ông thoáng lo sợ - Em bay mang anh ấy, trước Tết. Visa đã mang. Vé phi cơ sắm rồi.

- Em khiến gì nơi dòng xứ xa cách ấy? - Dù hiểu trước lúc này, nhưng ông vẫn thấy khó thở gớm ghê.

- Chẳng sao. Em không dựa vào ai nữa đâu. khá vò não bứt tai. Mà rồi sẽ ổn, phải ko anh? - San nở nụ cười nhợt nhạt, nhưng thành thật.

° ° °


Sáng cuối năm lặng yên. Người giúp việc nhà chưa tới. Ông đi qua khoảng sân mát lạnh phảng phất mùi khói xăng, lấy những tờ báo mới đưa. Trong săng thư, sở hữu một bưu thiếp. Ông thoáng run nhẹ lúc cắt mí phong bì. một đôi thông tin ngắn ngủi từ Vĩnh. Họ vẫn ổn. San đã kiếm được một công tác ở thư viện. Cô sẽ đi học vào đầu mùa xuân. chiếc cuối cùng, anh ta viết: "Cuộc sống ổn lành!". Ông nhìn lâu dòng chữ ấy, cất tấm bưu thiếp vào ngăn bàn. khi tài xế trên cầu băng qua sông, ông thấy một cái bóng dài đổ trên mặt nước xanh thẳm. đấy là cây lim vươn cao. Từ phía sau, mặt trời chiếu thẳng vào thân cây bơ vơ đấy.
>> Đọc thêm:


0 nhận xét:

Đăng nhận xét