Home » » Kính tặng những tác giả xưng em trong các truyện ngắn

Kính tặng những tác giả xưng em trong các truyện ngắn

Biên tập bởi: ♥ Tiểu cát vào Thứ Ba, 2 tháng 2, 2016 | 00:38

Truyện ngắn được viết ngày càng nhiều. Đó là những tâm sự về cuộc sống, tình yêu hay có thể là viết về những cô bạn, cậu bạn học sinh. Sau đây là một lời cảm ơn, lời trân trọng nhất của chị Hoài để gửi tặng những tác giả viết truyện ngắn xưng em. Cùng đọc truyện ngắn hay sau và cảm nhận các bạn nhé.

Chỉ với hai mẹ con trong một căn buồng như một ga tàu treo mạo hiểm trên tầng năm. Hành khách toàn đàn ông. Họ là các người quen ra sức cộng. Cứ thử đưa ra ý kiến họ, dù ở một nhà vệ sinh thu tiền, hay bu nói quanh nói quẩn một góc tiểu tiện thể khoan khoái ấm cúng giữa đường phố, bao giờ họ cũng khác khi ở gia đình riêng. tức thị giấu chỗ bí tất thủng dưới lòng bàn chân, cân đề cập tuỳ chừng độ những động tác và lời đề cập, và hay chột dạ. xung quanh với ba láng giềng ông số 7 của mẹ làm nghề thu tiền điện, bảo tới nhà nào cũng thấy 1 con đực, và kè kè bên nó 1 con cái, ko rõ mang bắt buộc của nhau hay ko tuy nhiên xem ra một mực. Nhà nào cũng thế làm cho ông ta nghẹn ngào. Em đã thử sang xin muối cả ba láng giềng, quả có thế thật. Riêng nhà em một kiểu. Mẹ thường bảo, mẹ con mình sống kiểu thời chiến. không với ông nào đảo ngũ, về ở hẳn mang mẹ.


Trong căn buồng - ga tàu treo của hai mẹ con, cái gì cũng chuẩn bị nhổ neo, không yên 1 chỗ, chiếc gì cũng phơi phới bay, nhất là bức bình phong vải phin hoa nội địa ngăn giữa nơi tiếp khách của mẹ và góc học tập của em, mẫu gì cũng với ý thức không rõ ngày mai trôi dạt phương nào, trừ các cuốn vé của đám hành khách đàn ông. Chúng là kỷ niệm, nên sở hữu quyền chất thù lù thành núi, ko ai can thiệp đợc. Kỷ niệm với hình đầu lọc thuốc lá sở hữu hằn rõ vệt răng, vừa cắn vừa ngập kiểu đàn ông, bẹp gí, nồng nồng. Rồi những bức thư, cả xấp chưa giải đáp, cả xấp nguyên ko bóc, cả xấp bị xé vụn, rồi những mảnh vụn được dấu dưới đáy hộp nào đó. Ðủ kiểu giấy: ông này xé sổ tay, ông kia rình kiếm dòng xa xỉ ngoại quốc, ông nữa sử dụng cái kẻ ô ly, chắc có con đang học lớp dưới. Rồi các lọ nước hoa được sản xuất từ những nơi có truyền thống yêu đàn bà đã sử dụng cạn vẫn xếp hàng góp trên mặt giá. Album ảnh thì đầy những không gian lem luốc như bộ mong nhớ của thời kì, với dòng chữ và con số cất toàn bộ điều bí ẩn đã dập xoá công phu bên dưới. Kỷ niệm còn là những vết thủng trên tường bê tông... 1 đồ đoàn treo nặng nghĩa tình nào đấy đã xơ tán... Mẹ con sống sót kiểu thời chiến, kỷ niệm cũng nghi trang, vội vội vã vàng. có khi, em thích châm lửa đốt sạch, giải thể luôn dòng nhà ga này, hay tế nhị hơn: dùng chiếc quạt tai voi già nua xua tả tơi đống kỷ niệm ko chịu tự động hành binh ấy ra không tính cửa sổ, cho chúng đậu xuống mái nhà tầng dưới - dưới ấy và dưới ấy nữa, sâu xuống lòng đất, chắc chắn chỗ nào cũng là một con đực và một con dòng nhất thiết bên nhau - thành rác rởi ở đó, công khai băng hoại ở đó và thối hoang lên, để Mỗi lần nhìn ra cửa sổ, mẹ, người nhạy cảm sở hữu hương thơm và cái đẹp, buộc phải rùng mình. tuy nhiên không. Mẹ, hoặc mở toang cửa sổ, mắt phơn phớt một chút xanh, môi phơn phớt một tẹo hồng, tóc vừa gội sấy thả bồng bềnh, miệng ko ngậm được vì cứ cần cười một mình và hát riêng lẻ, còn linh hồn thì bay trước xuống tận chân cầu thang một, bất chấp phân chó của cả năm tầng, rộn rực chờ, hoặc khép lại cửa sổ, quyệt lên các chiếc gối trắng tinh những bức thuốc nước đầy ấn tượng xanh hồng và đen xì chì kẻ mắt made in Japan, rồi vò nhàu chúng, cuồng nộ, tức tối tưởi như hoạ sĩ không bằng lòng mang tác phẩm, vò nhàu tóc tai người ngợm và nữ tính bạt tử của mình, và hai tiếng đồng hồ sau, bài thơ "Bầm ơi" em chưa kịp thuộc lòng câu kết mẹ lại mở toang cửa sổ: kí vãng đã được thanh toán đàng hoàng bằng nước mắt ba màu. Thế thôi, chứ mẹ không rùng mình. Núi kỷ niệm còn đấy. Mẹ chẳng sống sót có nó, lên em thành người cai quản. Trong căn buồng - ga tàu treo của hai mẹ con, em là người kiểm vé.
Diễn biến những mối tình của mẹ, tổng kết 1 phương pháp khoa học, luôn giống nhau, bao nhiêu sung sướng, bấy nhiêu đau đớn, cho cho nhận nhận, cao trào, thoái trào, cộng trừ xong tóm lại là bằng ko, trừ trường hợp người đàn ông mới coong bây giờ của mẹ, và của em, và dĩ nhiên trừ những khoản thư giãn dễ chịu. nhưng mẹ, người không phải rùng mình trước triển lãm ký ức mà em sở hữu thể công ty tế nhị không tính cửa sổ, trên mái nhà tầng dới, lại rùng mình trước lý lẽ mổ xẻ và khái quát của em. các nẻo đường của tình cảm, Con gái ơi, bất thần phấp phỏng lắm. Ðừng soi mói chúng. Chúng biến hoá cực kỳ. hẵng để chúng tự dắt con đi, đừng cố gắng kiểm soát, đừng dùng lý trí làm vũ lực cưỡng lại. Mẹ kể thế vì mẹ sở hữu trái tim thiếu nữ mù loà của em. có em thì đã muộn. Em, vì còn ai nữa đâu trong căn buồng thời chiến, nhận trái tim thiếu phụ mệt và cạn kiệt xúc cảm của mẹ.
Vậy là, thứ 1 mẹ tò mò, khởi điểm của sung sướng. Ông số 7 chẳng hạn gây ấn tượng đáng nhắc bởi các ngón tay dài màu nâu luôn lơ đãng. Ông là một người đàn ông luống tuổi mang đủ vật dụng mặc cảm. thông thường, ông ta trốn khỏi mớ mặc cảm đấy, bằng cách theo đuổi những ý nghĩ xa xôi. Người trước đó, em nhớ sở hữu bàn tay mập mạp, hiếu động, hiện thân của sự vui vẻ. Hắn no ấm và hơi quá vui tính , em nhớ, mẹ đã kêu ca như vậy. Ông số 7 lơ đãng và muộn phiền. Mẹ đã ngồi ngây ra khi ông đốt thuốc lá như thắp hương. Ðiếu thuốc cứ tự cháy tàn trong lòng loại đĩa con cất ăn trà hầu như thường được đụng đến, hết điếu này đến điếu khác, các điếu thuốc lá đắt tiền của mẹ, trong lúc ông ta lơ đãng phương hướng nội. ví như mang hút vào, ông ta sẽ ho nồng nực. nhưng cứ châm thuốc, để ấy, phương hướng nội cái đã. Ông phương hướng nội, ông phương hướng ngoại, mẹ chạy vòng quanh, cũng là 1 xã hội lạc quan.
Ông số 7 là một trong những tai hoạ to nhất của mẹ. Sau ông ta vô cùng lâu, có khi mẹ vẫn đỏ mặt khi bị em bắt quả tang đang đăm đăm nhìn điếu thuốc mẹ tự tay đốt trong lòng đĩa, có lời nguyện cầu bí mật trên môi. một tôn giáo mới ra đời. Em giao cho mẹ một trong chín cái gạt tàn chính quy nằm tản mác khắp nơi, để bất cứ ở toạ độ nào cũng luôn thể tầm tay có. Rồi em xoay lưng lại, cho mẹ áp hết hầu hết các xương sống sót lạc quan của mẹ lên em, tựa chắc chắn vào em, vì còn ai nữa đau trong căn buồng thời chiến. Mẹ quả là phi thường. Mẹ luôn biết bí quyết biến những tai hoạ thành điều may mắn. Sau ông số 7 mẹ đã may mắn rút kinh nghiệm là lên tò mò về những điều thiết thực hơn. Thế là mẹ gặp một ông luôn đứng ra tổ chức rất thành công các hội thảo và hội nghị kỹ thuật cho mọi người tiều tụy ngồi nghe, còn ông ta, thấu hiểu rằng sự thật nằm trong những cốc bia của các chiến hữu thân thiết, cần chỉ hình thành để mở màn và tổng kết. tiếp sau, mẹ quan hoài đến 1 ông bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ đang chiêu khách cho phòng khám tư nhân. Ông này hùng hồn nêu cao nhu cầu đặt lại, chẳng hạn 1 ngón chân cho ngay ngắn, dù cho người ta phần lớn hình thành dưới mắt nhau trong giày và bí tất. khi ông ta về, mẹ tức tốc ra mắt trong bộ đồ tắm hai mảnh mà mỗi mùa nghỉ mát mẹ đều nghĩ thầm nó đã hết mốt. Em cùng chiếc đèn bàn Liên Xô cổ ngỏng gật gù đi vùng nói quanh nói quẩn mẹ rộng rãi lần. cần khách quan, Con gái ạ đừng mẹ hát con khen hay, như thế không tiến bộ được. Mẹ yêu cầy khe khắt.
ko mẹ ơi, cơ thể ba mươi sáu tuổi của mẹ thật hoàn hảo, ông bác sĩ miệng ca ngao đừng hòng hy vọng, em quyết đoán thế. Ông ta hẵng về mà cắt dán mông má và xếp lại ngón chân cho chính vợ ông ta ý. Bà ý siêu phải. Mẹ cảm ơn em. Em cùng chiếc đèn cổ ngách trở về xem xét lần cuối những chỗ lõm lồi trên bản đồ Việt Nam cho cuộc biểu diễn vẽ theo trí tưởng trong giờ địa lý sáng hôm sau. Câu chuyện bên kia bức bình phong của ông thầy thuốc khiến cho em chẳng thể vượt qua đoạn sần sùi ở bờ biển vĩ độ mười hai mười ba. Sau lưng em, mẹ đang hỏi han quan điểm tấm gương Pháp, tài sản độc nhất mẹ yêu thanh tú và đường cong tuyệt vời của bờ vai, các tối là tài sản độc nhất của mẹ, Con gái ạ", mẹ thường kể thế, tuy nhiên lòng tin cậy gửi gắm của mẹ tiếp tục nghiêng ngả giữa em và tấm gương. ánh mắt mẹ sáng ngời khi chạy trên đường viền khuôn mặt thanh thản và đường cong hoàn hảo của bờ vai, các tối dần, tần ngần đứng lại và cũng không vượt qua nổi địa điểm tương tự như trên tấm bản đồ của em. Sáng hôm sau, bài kiểm tra địa lý của em là nguyên vẹn, mẹ, trong bộ đồ tắm hai mảnh đầy lo âu, hình chữ S. Em đã vẽ đoạn phình ra, sần sùi ở vĩ độ mười hai mười ba thật tử tế, thật âu yếm, để mẹ ko cần mặc cảm gì hết, để mẹ đừng tin các tấm gương, dù là gương phẩm chất đã được thử thách của thời xa xưa để lại. Chính vì em, và cho em, chỗ đấy mới sần sùi thế. cần sở hữu em, nó lãng mạn, nó lãng mạn, nó cảm động hơn mọi những dòng bụng mỹ miều của những hoa hậu. Hơn nữa, lúc người ta có một trái tim thiếu nữ luôn đập loạn xị, thì mẫu túi giết bên bên cạnh nào có ý nghĩa gì. Và nhìn chung, vì sao phải bận rộn đến thế vì riêng mẫu tấm thân? tại sao nên quan hoài phổ biến tới nó thế, dành cho nó lắm phát mình thế, phụ thuộc cuộc đời vào nó đến thế?
Mẹ suốt đời sở hữu trái tim thiếu nữ của mẹ.
Ngay chiều ngày hôm đó với cuộc gặp gỡ trực tiếp giữa nhà trường và phụ huynh phía bên kia bức bình phong phơi phới. "Bây giờ, tôi thật không còn ngạc nhiên về điều gì nữa", thày giáo địa lý vò nát bức chân dung mẹ, phác hoạ bởi tuấn kiệt của em, có loại chú thích "mẹ Việt Nam", rồi lại vội vã mở ra, vuốt phẳng, nhét vào cặp, để còn trình ban giám hiệu và ba chân bốn cẳng chạy thục mạng, khỏi căn buồng - ga tàu treo. có khi cũng mang một hành khách nhầm ga như thế. Chẳng qua, thày chỉ là 1 người đàn ông nhỏ thó, luôn thất kinh trước sự lễ độ chế nhạo của đám học sinh phổng đồn đãi. Rồi sự thân ái của đồng nghiệp cũng giễu cợt. Tôn ti thứ tự trong gia đình cũng giễu cợt nốt... Mẹ áp lên má em một giọt nước mắt và không bao giờ nói tới ông bác sĩ nữa. một lần mẹ khóc, bộ ngực mẹ như muốn bật tung ra, rơi vào tay bất cứ ai đang ở sắp. Bên kia bức bình phong, đã bao nhiêu ông khách bắt buộc làm phước giữ hộ mẹ bộ ngực ko chịu ở yên ổn một chỗ đó. Em đã nhắc, trong căn buồng này, chẳng mang gì nhất mực. 
Sau tò mò, mẹ chuyển sang thán phục, hoặc xúc động hoặc cả hai thứ 1 lúc. Mẹ đã khâm phục đủ đồ vật. một ông luôn nhắc các lời mơ hồ mà mẹ chẳng biết gì hết, các mê mẩn linh giác đằng sau đấy các điều thiêng liêng lớn tát. 1 ông đi đâu cũng được trần giới mời mọc hỏi, làm mẹ rất hãnh diện, rồi các ông luôn đúng đắn hứa, ôi con người mới đáng tin đáng quý làm thế nào, các ông mẫn cảm lạ thường, những ông nho nhã, những ông khéo tay, những ông cương cường gan dạ, những ông rất mực mềm mại, các ông khuôn phép thâm thuý, các ông hào phóng bao dung, những ông thông thái tối ưu, các ông vô cùng bí mật, các ông mộng mơ, những ông trang phục chả mang gì mà trông khi nào cũng thích mắt, những ông giản dị khiêm nhượng, các ông rất lịch duyệt, những ông trẻ con, các ông là đá hoa cương , các ông là người thuyền trưởng, những ông giàu óc thực tế, các ông yêu thú vật, những ông luôn biết điều, những ông chói lọi tài năng, những ông quên mình cho hoàn hảo, những ông chẳng làm cho ai buồn, các ông ko nhảy mũi trước mặt nữ giới và trẻ nít, các ông là cả 1 thế giới tự lập ngang tàng, những ông vui vẻ xách làn cho vợ... các ông đó, ông nào cũng hơn hẳn các ông còn lại, hơn hẳn và hơn là nẫu ruột này, như thế, hỏi han làm thế nào mẹ nhẹ dạ của em ko run lên. Và lúc mẹ đã khâm phục, thì xin tạo hoá đừng tực ái, đừng khuyên lơn đó, đừng bao giờ cũng là người đàn ông độc nhất và cuối cùng trên mặt đất. Mẹ ông ta, một sự xấu số ko buộc phải gái ạ, ấy là điều dễ chịu nhất. Rồi sẽ đến khi con biết kiểm tra đúng mức sự dễ chịu". Em ko còn cơ hội để kiểm tra điều gì nữa. Em đã tồn tại trước tơng lai đàn bà của em trong mẹ, đã gửi cả vào mẹ trái tim mười sáu tuổi cường tráng của em, và nhận chân canh giữ ký ức quá vận tải tình ái của mẹ. ở nước ngoại trừ, em có thể là 1 bồi phòng phải chăng, được trả lương cao, em có thể là một bồi phòng câm. Vâng, em với mười sáu, em định nghĩa thấp chứng lãnh cảm.
Mẹ, đã thành chu kỳ, cứ sau dăm ba cuộc thăng trầm lại lớn tiếng ca tụng sự dễ chịu đơn thuần. Ðó là các khoảng thư giãn ngay trong tình yêu, vì thương tình trong cuộc sống mẹ ko ngày nào được nghỉ. có khi, mẹ ngơi nghỉ trên mặt hồ, trong 1 siêu thị đầm ấm mới trông thấy, hay trong một buồng khách sạn ven đô, sở hữu si mê líp mặc lần đầu, đồ hộp và 1 người đàn ông thuộc về mẹ một giây khắc nào cũng như mẹ tuyệt đối không thuộc về ông ta. Ông ta là cả một khối dễ chịu khổng lồ, có bàn tay nắng nóng ấm mơn man lịch sử, ko cuống cuồng, ko cấp bách, bàn tay biết nghe lời và biết yêu thương đặc thù các địa điểm giàu linh cảm của mẹ, vĩ độ mười hai mười ba, để mẹ nhắm mắt, quên đi, quên đi cái dĩ vãng nông nổi lỗi lầm, quên đi đứa Con gái vị thành niên mắc chứng lãnh cảm, quên đi, hay đừng tồn tại trước những gì chờ đợi, vì em ơi, các nẻo đường của định mệnh làm sao kiểm soát nổi. Em ngốc lắm, em ngu nữa, ông ta bảo mẹ thế, hãy để lặng, anh thấy dễ chịu. Mẹ và ông ta, họ không tương tư nhau. Họ biết ơn nhau. thế, đối mang cuộc sống bị thoá mạ thường trực của mẹ, đã quá phổ biến yên ủi. Khả năng xúc động của mẹ còn đồ sộ hơn khả năng khâm phục. Mẹ cứ rối rít lên như cần ăng ten, bắt đủ thiết bị sóng ngắn dài. các làn sóng lượn nói quanh nói quẩn nhau, đè lên nhau nổ lục bục trong lòng em. Lòng em là chiếc loa hỏng từ lâu. Ông số 7, chẳng hạn, đã đánh gục mẹ bằng sự xấu số liên miên của ông ta, một sự bất hạnh ko cần đèo theo 1 nội dung cụ thể, 1 sự bất hạnh mang tính nguyên tắc. Ông ta xấu số khi ngồi trước mặt mẹ, bên kia bức bình phong, cả hai cùng lặng im thật hồi hộp và sâu sắc đẹp, để giảm thiểu cho xã hội học trò của em nguy cơ ô nhiễm. Ông ta tiếp tục xấu số, khi em trọng thể kiếm cớ xuống nhà đổ rác, viên chức mua ô mai. Và kèm theo, lúc ông ta chào mẹ, để về thuê thằng con trai chín tuổi đi học, cứ điểm mười năm trăm, điểm chín bốn trăm, điểm tám ba trăm từ bảy trở xuống ngoại trừ, khi ông ta chào mẹ ở chót vót trên tầng năm, để về thực Thi nền giáo dục và nghĩa phụ tử kiểu ấy, rồi gặp em mọc rễ bên mẫu xô bẩn ở đâu đó bên dưới mồm tê dại vì đắng và chua ko mở ra chào ông ta được, thì nỗi bất hạnh của ông nhuộm mọi diện tích bên cạnh khu cầu
thang trong một vầng hào quang quẻ đen nhẻm. Sự bất hạnh là loại gì mà hấp dẫn thế, em hỏi. Mẹ giật loại xô rác trong tay em, ném choang xuống cầu thang: "Nói như thế là ô nhục người khác, con ko biết à? " mẫu xô trống rỗng thoạt đầu lao vun vút xuống, ba bậc một, nói không nên lời giới hạn ở khoảng chiếu nghỉ chật hẹp và tiết kiệm, rồi quyết đoán tự chỉnh phương hướng, quay lại, khổ sở leo từng bậc thang và nhẫn nhục đứng trước mẹ, như thầm nói: "Thưa bà, tôi không mang sĩ diện". Mẹ bất tỉnh nhân sự. thời gian sau này, ông số 7 cũng đề cập đại ý, ông ta không với thể diện. Ông ta là công nhân của 1 giang san ở vào thời đại không mang gì đáng thể diện hết.
Mẹ vẫn mở lòng ra, xúc động trước tất cả: những ông khát vọng không chịu già đều cộng tuổi tác, những ông lạc điệu giữa những bầy nhòm và tập đoàn, những ông chỉ tồn tại để trả thù những thành công không xứng đáng của kẻ khác, các ông cao dưới 1 mét sáu mươi, các ông dở dang mọi nhẽ, những ông nên tiện tặn hai trăm gửi xe, các ông lên gân cho các cuộc giao tế quý phái, những ông khiến cách nào ly hôn được sở hữu vợ, những ông đâm đầu vào bệnh lậu trong ý thức ngơ ngác, những ông vất vả xuôi ngược thu phát các tư tưởng độc đáo, các ông vô vọng chống trả thảm kịch bị quên lãng... và ưu tiên số một là những hậu thổ dân xấu số. Hai khả năng của mẹ, thán phục và xúc động, là hai cánh tay đồ sộ vươn ra ủ ấp trọn thế giới đàn ông, không cho ông nào thoát. Thế, cần khách nhà em thường bắt tay nhau bàng hoàng. Người đáng kính ngồi kề kẻ đáng thương. Ông thành đạt chìa tay cho ông chưa thành đạt và ông ko bao giờ thành đạt. Họ khinh trọng nhau ở đâu, chứ ở nhà em, tất cả đều bình đẳng trong vòng ủ ấp đồ sộ, trong gọng kìm của mẹ. Giấc mơ đại đồng của nhân dòng được thực hành phân nửa bởi một đàn bà nhẹ dạ, lỗi lầm như thế.
Cũng ko ông nào thoát cơn đắm đuối của mẹ. Mẹ luôn nên si 1 người đàn ông nào đó. mỗi khi mẹ say đắm, em còn lại riêng lẻ, hai đầu gối kẹp chặt trái tim. phổ biến lần như vậy, nó đông cứng lại trong một hình số 8 xiêu vẹo. "Mẹ sẽ sắm 1 con chó Nhật, nhé, xinh xắn lắm", mẹ nói thế vào 1 sáng sớm, khi mẹ rén trở về và bắt gặp gỡ em ngủ ngồi đằng sau cánh cửa trông ra cầu thang. Mẹ rén trở về guốc cầm trên tay, con hươu ba mươi sáu tuổi, cười bối rối bằng màu môi thật, trông cảm động hơn đa số những cặp môi tinh ma của những hoa hậu. Ðó là ko kể môi, còn sâu trong cổ họng là các âm thanh bị nén lại theo phép ứng xử, cũng 1 kiểu kiêu căng. Ðáng lẽ chúng ta cần được xổ tung ra, kêu lên, gào lên, rằng mẹ đang hạnh phúc. Nhân mẫu đại đồng và hạnh phúc. Mẹ vô cùng dễ hạnh phúc. Mẹ mang thể tình nguyện hạnh phúc trong phạm vi đường kính một mét tư, quây tròn trịa bởi các mảnh bạt và ni lông chắp nối trong khu vườn nhỏ xào xạo của số đông những quán cà phê. Chủ quán ắt buộc phải là một nữ giới còn giữ nguyên vẻ lam lũ tiết hạnh của một đời khiến cán bộ nhà nước. Bà ta sẽ sốt sắng, hầu hết xun xoe tuồi các đĩa phương hướng dương, thuốc lá điếu lẻ và kẹo cao su vào từng lô ái tình bập bùng kín mít, trong đó mang mẹ. Mẹ cũng sẵn lòng hạnh phúc, khi người đàn ông đi cạnh chỉ đi cạnh, chứ không dắt tay mẹ dung dăng để mẹ được tỏ cho phố phường náo nhiệt vô danh biết, mẹ là người đàn bà được che chở. Mẹ hạnh phúc bất chấp cả ba nhà hàng xóm, thỉnh thoảng nghe tiếng chân ngoài cầu thang lại hé cửa, cho một tỉ dụ về đạo đức. Em thề, hỡi các người, từ nay ta ko sang xin muối nữa. Thậm chí câu hỏi han bâng quơ rộng rãi lần của viên cảnh sát khu vực: "thực ra, chị khiến cho nghề gì nhỉ?" cũng chẳng thể ngăn cản mẹ hạnh phúc. Mẹ sở hữu hai bằng đại học, bốn ngoại ngữ, tuy nhiên còn làm thơ. Mẹ là trí thức hạng nặng.
Con chó Nhật chưa kịp đến, ông số 7 đã ra đi. Ông ta ko với điều kiện biểu hiện giống dòng xô rác hôm nào, vì các cuộc chia tay của mẹ bao giờ cũng với tinh thần chiến tranh: người ta nên dũng cảm và quyết liệt bằng tất cả giá. Rồi mẹ sẽ sở hữu một đắm say số 8, hy vang vọng rằng không xiêu lòng như con số 8 của em, kèm theo. giả dụ nên, mẹ rút ngắn ngủi các giai đoạn tiền si mê, để nhanh chóng đạt tới cao trào sung sướng hơn. Ðó đơn thuần là vấn đề khoa học. nhưng kỷ nguyên sau ông số 7 bỗng sở hữu 1 dấu hiệu nguy hiểm: mẹ cũng khởi đầu lơ đãng phương hướng nội, lại còn trơ riêng lẻ, tuy nhiên không mang thời kì quan sát trái tim lập dị của em, vì còn bận xem chừng ấm điện, tàu ngầm, máy sấy tóc, bếp đun, bàn là, vòi nước, những vật tế cho nội tâm của mẹ. bất kỳ lúc nào, căn buồng ga tầu treo mạo hiểm của hai mẹ con cũng có thể bùng cháy hay thê thảm đắm chìm.
Rồi một chiều mẹ ra mắt em và tấm gương Pháp dưới dạng 1 cuộc cách mạng: mái tóc từng khiến khu cầu thang sặc mùi phân chó cần xao xuyến bây giờ là một mớ xoăn tít, cụt ngủn, màu móng tay, móng chân thì nhức nhói sở hữu màu môi màu mắt và triệt để hơn cả là bộ áo quần nhấp nhánh nhũn nhùn, toàn bộ giống như 1 con ngỗng đang lo lắng giữa mốt trưởng nhái và mốt híp pi. Thế là mẹ đã trở thành một phạm trù. ngày một nhiều phạm trù tương tự xuất hiện trên đường em đi học. Em và tấm ưgơng Pháp lần thứ 1 ngầm đa mắt cho nhau: hẵng lặng im, không nhất quyết nên đồng tình, tuy nhiên cuộc cách mệnh đáng tôn trọng vì tính chất tuyệt vọng của nó. Mẹ đang phồng lên dữ dội, đang lấn chiếm dung tích, đang quyết tâm khẳng định 1 điều gì đấy gớm ghê lắm. Như thể ông số 7 và nỗi bất hạnh của công dân của ông ta chưa từng chiếm 1 chỗ, rồi đuổi không ra nữa, trong lòng mẹ. Như thể mẹ, trí thức hạng nặng, im tâm lắm trong cuộc yêu khổng lồ tuy nhiên mãi mãi bơ vơ vì bị lăng nhục thường trực của mình. Như thể em không nêu tâm gương về sự thờ ơ, ít ra cũng sở hữu 1 nửa nhân mẫu. Mẹ phồng lên trên sự hư nhược của em mà thôi.
Mẹ kéo về một ông đề cập không dứt, như sợ ngài mai đột tử ko kịp kể nữa. "Ê, này, cô bé" ông ta thò đầu tay qua bức bình phong, đề cập mang em, "Uống một tí chứ! Ðừng mang khiến cho bộ mặt khó dễ như bà hiệu trưởng thế. Hừm những người tưởng những người đang ở đâu hả? Anh Cát Lợi chắc? Uống đi cháu, chưng xin lỗi. Thôi được. Thôi được. Tôi cần đi khỏi đây chắc? các người không rõ ràng quá. cuộc đời của tôi cũng mang phổ biến ý nghĩa lắm đấy. Em này, dòng doanh nghiệp của anh đang quét vôi lại. ra dáng. Này cô bé, cô vào lớp chuyên tin đi, chú đảm bảo việc khiến. nhưng dù sao giết quay ở chợ này cũng khá. anh tưởng đã phải đi xa hơn. thịt quay là vấn đề không đơn giản. Em
này... "Ông ta ngoáy tiếp liền nhau vào bát nước chấm, ra nhà vệ sinh vài lần và dội nước ồ ồ, chắc cũng sợ mai sau ko kịp. Bên kia bức bình phong, ông ta lột tất ở chân mình, tuyên bố rằng trên đời đáng ghét nhất là sự ỡm ờ. có ông ta, đa số câu chuyên đều buộc phải rõ rằng, ngay thức thì. Mẹ may mắn đi đôi tất chỉ lên tới đầu gối. Mẹ thoả hiệp 1 chân, chân kia vẫn chực tiết. Tiếng mẹ khe khẽ đề nghị đến 1 quán cà phê nào đấy. Ông ta guyết đi: "Vẽ chuyện, con bé nhà em vô cảm". Mẹ đứng phắt dậy, mái đầu xoăn tít ném 1 đống dấu chấm hỏi rực lửa lên è cổ nhà. Bên trên là bầu trời bình thường. Ông ta đợi chờ hồi lâu. tự dưng thấy lời đáp nào từ trên đấy, ông ta cũng đứng phát dậy: "Các người tưởng những người đang ở đâu hả? Anh Cát Lợi chắc? " lí do gi ông ta chỉ mến phục mỗi nước Anh? Em bước ra nói: "Mẹ, con đi sắm ông số 7". Trời, ai lại dạy Phụ nữ đánh số, mẹ ôm ấp mặt lảo đảo.
Rồi lần trước tiên trong căn buồng - ga tàu treo của hai mẹ con xuất hiện khách phụ nữ. Họ gồm ba người, tới vào các chiều thiết bị năm như trong xã hội quý tộc. Ðúng năm giờ, ngày đang bước vào thời khắc đực mẫu khởi đầu quấn lấy nhau, thời khắc ông số 7 nghẹn ngào đi thu tiền điện, những cơn đau nho nhỏ cứ dấy lên lúc ông ta khi ngửi mùi da xào chảo to, có lý giờ ấy họ tập kết ở nhà em, mít tinh ngợi ca độc lập. Họ thi thố nhau thơm nức. Họ mở bia nước ngọt lốp đốp. một lát sau, họ sẽ tuần tự khoả thân. Toàn những con ngựa ko với người cưỡi, xác giết chảy buồn bã như suối. một mợ vượt quá hầu hết kích thước, trừ đôi ống quyển khởi đầu teo lại. một mợ lép xẹp, má lại phính. chiếc Xê - ri này cũng đáng tôn trọng vì nhu cầu phản kháng của nó. tuy nhiên em đã già nua, kiệt quệ vì ký ức quá chuyển vận ái tình của mẹ. Thêm các xác làm thịt gào thét của các mợ, em ắt nên gục xuống. Mợ lớn béo sở hữu ống quyển teo tới véo vào đùi em. các mợ khác vừa cười hi hi khích khích vừa sờ khắp người em. "Xem này, không khéo con bé xơ cứng mất". Họ bảo nhau mang đến cho em mùa xuân. Họ, hội từ thiện không tự bố thí nổi cho mình. mang người nào trong muôn vàn các mợ đó không từng bị một ông tàn nhẫn bảo rằng những mợ phồng lên như mẫu chăn bông cũ bật lại cũng khôn cùng vô ích? Cả mẹ nữa, với bao giờ mẹ giật thột bắt gặp gỡ những người đàn ông của mẹ
trộm nhìn em? các người bạn gái phóng túng của mẹ gửi cho em mười tám mùa xuân, bằng có lý nửa số năm tháng sung sướng và đau đớn của mẹ. Anh chàng mười tám tuổi đứng giữa mẹ và em, người đàn ông mới toanh hiện nay của mẹ, và của em. Sự lạnh lẽo của em đẩy anh ta sang phía mẹ. Nỗi hoảng sợ của mẹ lại trả anh ta về em. Thời chiến hết rồi. hiện tại người ta thanh toán hậu quả. Chẳng còn phương pháp nào khác, mẹ cần chữa bệnh cho Con gái mẹ. Liều thuốc là mối tình xót xa cực chẳng đã này.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét