Home » » Sau buổi hẹn hò thì tôi...

Sau buổi hẹn hò thì tôi...

Biên tập bởi: ♥ Tiểu cát vào Thứ Ba, 2 tháng 2, 2016 | 06:04

[Truyện hay - Mưa Lạnh] Câu chuyện hẹn hò là chuyện thường tình của các đôi trai gái yêu nhau. Không biết các bạn có buổi hẹn hò ra sao, có thể là rất hạnh phúc, vui vẻ, có thể chán chường thất vọng... Có nhiều cảm xúc mà cũng nhiều tình cảnh có thể xảy ra. Nhưng với câu chuyện của tôi thì...

Tôi là một đàn bà mẫn cảm. Và bây giờ tôi đang ấp ôm 1 khối thất vọng to tướng bởi nhận biết bị ruồng bỏ. cảm nhận đấy thật đáng sợ, nhất là khi bạn ko với tiền, ko mang phổ biến bạn bè cơ mà cực kỳ phổ biến cảm nhận bất trắc về cuộc sống.

Ai trải đời qua các ngày nằm vật vã giấu mình trong chăn không nhắc đêm hay ngày, chắc chắn sở hữu thể hình dung ra tình trạng của tôi. Người đàn ông mà tôi thích thú vô cùng đấy là một người mang mẫu mã bình thường, một chức danh kha khá trong 1 doanh nghiệp tên tuổi, 1 túi tiền đầy ắp và 1 gia đình nhỏ cực kỳ hạnh phúc mà anh từng bảo rằng "Đó là mọi những gì anh muốn giữ lại, song dường như nó ko sở hữu đủ sức hút sở hữu anh". Điều anh kể làm cho tôi cảm thấy hãnh diện ghê gớm khi tự mê hoặc rằng ít đa dạng anh cũng mê say tôi. ko với 1 cơ sở đích xác nào để kết luận tôi sở hữu đủ sức hút mang anh, cần tôi đành đặt ra giả định quyến rũ ấy. Thì... dù sao tôi cũng có thể ngồi trò chuyện có anh hàng buổi về mọi thứ trên đời, chả hạn thơ Nguyễn tất nhiên, hoặc chuyện Jenny trong Love story gặp gỡ Oliver lần trước tiên là ở thư viện và Oliver đã "chọn con mèo với mắt kính"... Quá hay đi chứ, anh thử tậu đâu ra một đứa Con gái khá trẻ tuổi mà lại với thể nắm bắt một bí quyết chóng vánh toàn bộ các gì anh muốn nói? khi đấy tôi đã nghĩ vậy, cần có thể đề cập tôi là người tương đối giàu trí tưởng... bở.

Bạn sẽ làm gì đối với một kẻ bồ bịch mà bạn vô cùng giận dỗi, vô cùng hờn? Tôi cũng xin mở ngoắc là anh ta chỉ... bắt nhân tình bằng lời nhắc và một đôi nụ hôn lướt nhẹ mà thôi. Tôi ko dùng cụm từ bắt nhân tình tư tưởng để đề cập về nếu này, bởi e rằng chúng xa xỉ quá. Điều quan trọng là kẻ đấy đã bồ bịch với bạn và giờ đây lại tính liệu rời bỏ bạn. ko, phải đề cập xác thực là giờ đây tên của bạn đã ko mang trong từ điển của họ nữa. tất nhiên là buồn phải biết. Vậy buộc phải khiến cho gì để tranh đấu có nỗi buồn đầy hờn tủi ấy? 1 số người sẽ khuyên: buộc phải lao vào công việc. Tệ thay, tôi lại với 1 công tác vô cùng buồn chán, siêu nhạt nhẽo, và lúc cảm giác chán nản, khinh bỉ bản thân dâng cao bởi không đủ mạnh mẽ để thực hành cái điều gọi là đời khác đi khi ta khác đi, tôi đã mua phương pháp quên lãng bằng bí quyết lao vào mối quan hệ này như 1 thái độ bám víu. Thế thì, chẳng đúng do gì để có thể lao vào công tác mà tậu quên. nói theo phương pháp của bạn tôi là: "Hễ bận thì thôi, rỗi rãi là nghĩ ngay đến con người ấy". Mà đâu chỉ mang nghĩ, tôi còn vẽ vời ra đa dạng điều mông lung khác. với trí mường tưởng đa dạng của tôi thì việc ấy cũng chẳng khó khăn gì. Tôi đã loay hoay vô cùng lâu và đành chấp thuận sống sót bằng những ảo ảnh hoặc ảo giác do bản thân tạo ra. bữa nay tôi mơ cộng người đó trải qua kỳ nghỉ ở một tỉnh thành thật đẹp đẽ, trời lạnh se se và tôi nép vào anh một phương pháp đầy tình tứ, chúng tôi khoác tay nhau đi trên các con dốc đầy hoa. Tôi vờ như xem nhẹ gì quanh đó, tuy nhiên cứ nhìn ánh nhìn tôi thì biết, rạng ngời hãnh diện và khao khát muốn mọi người phát giác hạnh phúc của mình. Hôm sau, tôi lại mơ tới chuyến đi tắm biển ở miền Trung, và kèm theo tôi sẽ ko bỏ lỡ thời cơ diện bộ bikini oắt con mà con bạn tôi đã cất công với về từ nước không tính. Trông tôi mượt mà tới bất thần, thế nào anh cũng sẽ nghĩ thật chẳng tổn phí thời kì tí nào lúc quyết định trải qua những ngày nghỉ ở biển với tôi. có khi hiện tại và ảo tượng lại nhập nhằng, đan cài vào nhau khiến cho tôi rối trí, và trong khoảng không gian không rõ ràng đó, đôi lúc tôi ko còn phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ, tôi luôn mồm trách móc anh và dằn vặt bản thân.

Người mà tôi rất kỳ vang vọng đó mới đây đã không còn niềm nở với tôi nữa. có thể anh đã tìm thấy niềm vui ở một người khác, thú vị và mới mẻ hơn đa dạng. Trong 1 buổi chén tối phương pháp đây hơn tuần lễ, chị bạn lớn tuổi của tôi, có 1 vẻ mặt hết sức đau đớn đã nói: "Em biết ko, mang những đàn bà suốt đời tận tụy vì chồng. Ngày ngày, họ giặt cho chồng những dòng áo dính đầy son của những người đàn bà khác. Họ biết chứ, tuy nhiên vẫn khiến ngơ. không một lời nói và nhẫn nhục. Em biết lí do gi không?". Và lúc tôi còn chưa kịp nghĩ ra đáp án, chị nhìn cực kỳ sâu vào mắt tôi, chậm rãi đáp: “Chỉ để đổi lấy sự ân ái". Thoáng chốc tôi tưởng tượng chuyện của mình và người đàn ông đấy. Tôi không đổi lấy sự ái ân, cũng chẳng phải mong đổi lấy sự ân ái. Vậy thì điều gì đã thôi thúc tôi luôn mong chờ anh đến và chỉ bắt buộc anh nhắc sở hữu tôi vài lời thì tôi đã rất mừng ranh con, cho dù tôi biết chắc trong khi chờ tôi, anh đã kịp vui vẻ với một đôi cô gái xinh nào ấy. Để rồi sau những buổi hẹn ấy, thế nào tôi cũng lại phải buồn bã mong chờ lần gặp gỡ kế tiếp trong 1 tâm cảnh hoàn toàn vô định. Tôi đợi mong điều gì ở anh ta chứ? các hãnh diện hão huyền vì thứ hạnh phúc trong hình dung chăng? đáp án cũng chưa thể mang.

Tôi đã bắt tay vào việc báo thù người đó một phương pháp thật không thông minh và buồn cười. Tôi từng nghĩ, mặc kệ, buồn cười cũng được, chỉ mong sao đừng vươn lên là quá lố bịch trong mắt người ấy. thỉnh thoảng tôi tự thấy thương thân khôn cùng, dù cứ tâm tâm niệm niệm "phải cho thằng cha ấy hiểu tay" tuy vậy chỉ nên anh tỏ ý muốn sở hữu người để hàn ôn, là tôi lại tức khắc lao tới.

Tôi đã để những bằng chứng về vụ ngoại tình của anh vào một bao thơ to, tất nhiên một thông điệp không mấy dễ chịu: "Tất cả những vật dụng này với thể sẽ được gửi tới cho vợ anh". Để ngụy tạo đây là 1 lá thư công tác, tôi sử dụng bao thơ của siêu thị chị tôi. tất nhiên tôi không thể tự tay viết tên người nhận, phổ biến khả năng anh ta sẽ nhận ra nét chữ của tôi, bắt buộc tôi đánh máy tên người đàn ông đó, và tôi đã thực sự bâng khuâng khi gõ từng ký tự tên anh. Sẽ tốt hơn cho con người tội nghiệp của tôi hiểu bao giả dụ tôi được viết tên anh sở hữu mọi niềm hân hoan chứ không phải chỉ ngập tràn những thất vọng và chua chát.

lúc chạy xe gần đến nhà hàng của anh, tôi bỗng thấy run sợ và tự sỉ vả mình: "Mày đang làm cho gì vậy? Thật chẳng ra gì. không có chút tự trọng nào sao? Quay về, quay về mau!". Hàng trăm người đang mải miết phóng xe trước mặt tôi, tôi thấy họ thật sung sướng vì ít ra họ không hề vừa tự sỉ vả mình lại vừa tự động viên mình vì các suy tính trong đầu. Song dường như tôi luôn không hài lòng bỏ cuộc trong những lo liệu (mà thường là trong những cảnh huống vớ vẩn rộng rãi hơn nghiêm túc), buộc phải tôi không thể nào quay xe lại. Tôi rén bước đến bàn tiếp tân. Bước chân vô cùng ấp úng, tìm mọi cách lắm tôi mới sở hữu thể che giấu ánh mắt lấc láo của mình bằng các mẫu nhìn kém chất lượng vờ vô cảm. ví như hiện tại người đàn ông mà tôi cực kỳ ưa thích đó đột ngột xuất hiện thì sao nhỉ? Anh ta thừa tối ưu để hiểu rằng tôi chẳng hề quý khách của công ty anh. Và chiếc vẻ lén dấm dúi lút mà tôi cố tình che giấu sẽ không thể nào qua được mắt anh...

sau cùng thì... trời cũng dung gian, tôi đã rời công ty anh suôn sẻ. di động Điện thoại réo rắt ngay lúc tôi vừa về, ngồi xuống ghế. Số Điện thoại cực đẹp quen thuộc chễm chệ trên màn hình khiến cho tôi thót tim. Anh ta sẽ nhắc gì có mình đây? Tôi thấy hai bàn tay mình tự dưng ướt đầm và giá ngắt. Ôi, tôi hiểu cần khiến gì ví như người đó dành cho tôi các lời cay đắng?

- Em đang làm cho gì đấy? Em khỏe không?

Tôi không một lời nói.

- Anh đã nhận được thông điệp của em. Em biết không, anh thấy mất cân bằng trước những Ý nghĩ em dành cho anh. Anh với cảm nhận em đang tổn thương, anh rất ân hận vì điều ấy, anh ko nghĩ là em dễ vỡ lẽ như vậy. thực chất lúc này anh khá bận.

Tôi lúng búng trong cổ họng, không biết nên trả lời thế nào, sau cùng buông ra một câu cực kỳ ngốc nghếch nghếch:

- Dù sao thì em cũng còn quá nhỏ tuổi so mang anh, anh đừng hờn dỗi em nhé. (Đấy, thấy chưa, tôi lại xuống nước mặc dầu khi nãy vừa rất hùng hổ).

- khi không anh thích say thật say trong buổi chiều nay, em mang muốn đi uống rượu cùng anh không?

Anh ta định điều tra chăng? Tôi thật sự băn khoăn, bắt buộc yên ắng.

- nếu em tán thành thì đúng đắn hai mươi phút nữa anh chờ em ở doanh nghiệp mà mình gặp mặt lần trước, nhé!

Lần này thì tôi xiêu vẹo thật rồi. Tôi vặn vẹo mình: "Mày mong chờ gì ở người đó? các buổi hẹn hò thú vị không thể tậu thấy ở các người khác. Vậy thì tại sao lại ngu không thông minh không đồng ý lúc mày đã luôn mong đợi điều đó?".

Buổi uống rượu thật là niềm hạnh phúc không hình dung nổi của tôi, sau rộng rãi tháng luôn cố giao thông với anh mà ko hứa được. Tôi ân hận quá đỗi, tự mắng nhiếc mình đủ điều vì đã cho phép mình nghĩ không thấp về anh. Cứ nhìn những cử chỉ anh dành cho tôi thì hiểu, vẫn như các ngày mới quen biết, thật nồng ấm làm sao. "Em đúng đắn là trẻ thơ, bé ạ! không lẽ anh đã trở nên sai lệch đến thế trong suy nghĩ của em sao? các dòng em gọi là chứng cớ đó ví như với đến tay vợ anh, cũng đâu gây được khó khăn gì cho anh". "Thế sao anh lại gặp gỡ em hôm nay?". Người đàn ông mà tôi siêu phù hợp đó ủ ấp xiết lấy tôi, thầm thì: "Anh ko ngờ đã khiến em buồn đến vậy, anh xin lỗi nhé. Em cũng hiểu là anh siêu bận mà". Vòng tay anh mới rét mướt phải làm thế nào. Trong phút chốc đấy, tôi quên hết các dằn vặt khốn khổ mà chỉ còn thưởng thức cái bay bổng của câu hát “... và con tim đã vui trở lại".

° ° °

Tối nay tôi sẽ đi dự tiệc cưới mà cô dâu là nhân viên của anh. Chú rể là bạn tôi, anh này du học Úc và vừa trở về Việt Nam không lâu. Chẳng hiểu tôi có đúng đắn là người phụ nữ phù phiếm như các cô bạn thân kết luận hay ko, chỉ hiểu rằng tôi thèm khát được hình thành sở hữu một thế đứng tinh tươm nhất dưới mắt anh, nhất là lúc tôi hiểu rằng trong tiệc cưới tối nay tôi sẽ với thời cơ gặp cả vợ anh, người đã cho anh cảm giác thái hoà, song lại không đủ sức hút đối mang anh như lời anh kể.

dễ dàng khăn lắm để trông thấy ra mục tiêu. Anh đang ngồi phương pháp tôi 1 bàn. loại cách anh chăm chút và mài miệt với vợ làm tôi hiểu rằng cho dù tôi có ngồi ngay trước mắt anh, chắc anh cũng ko phát hiện. mẫu choàng vai âu yếm cũng như ánh nhìn tình tứ khi nhìn vợ của anh làm tôi đau xót khẳng định mình đúng là người ảo tưởng đáng thương nhất trên thế gian này. Thật buồn cười những lúc tôi đã xót xa cho người nữ giới ấy lúc chồng chị quàng eo tôi ở 1 chốn đông người nào đó. ví như chị ta biết tôi từng đắc thắng dành cho chị chút đỉnh lòng trắc ẩn, hẳn chị sẽ rũ ra cười vì các Ý nghĩ hoang đường ấy. Ý định đến chào vợ chồng họ với 1 nụ cười nhẹ nhõm của tôi ké xuống như một quả bóng xì hơi.

Tôi nằm vùi cực kỳ lâu trên giường sau khi trở về từ tiệc cưới. Càng nhắm mắt nhắm mũi càng thấy rõ hình ảnh người mà tôi rất mê say đấy đang nói chuyện cùng vợ của mình, khắng khít như hai kẻ mới yêu. chiếc đầm màu cam khiến vượt trội làn da nuột trắng nuột mà có vẻ như người nữ giới vô cùng tinh thần rõ điểm cộng này của mình. Vẻ mặt kiêu kỳ và dáng người đầy sinh khí kia khiến cho tôi vừa không muốn nhìn thấy lại vừa có lúc nên giao mắt sang chọn, cứ như sợ nó sẽ tan biến đâu mất.

ngẫu nhiên tôi thấy ghét cay ghét đắng những bà vợ trên thế gian này. Tôi tị tỵ với họ, luôn luôn với chí ít một người đàn ông thương yêu chăm sóc và sẵn lòng nghĩ đến họ thứ 1. Họ là những bà vợ, chứ ko phải những cô gái đơn độc như tôi. vừa rồi, không tài nào hiểu sao tôi lại hay chạnh lòng lúc xem những bộ phim sở hữu tình tiết cô gái trẻ yêu người đã có vợ. Trước đó ko lâu tôi chưa lúc nào vung phí thời gian để nghĩ các câu chuyên đại loại như thế, thậm chí trường hợp ai đấy nói sở hữu tôi những nỗi khổ lúc vướng vào người đã sở hữu sự ràng buộc, phóng khoáng lắm thì tôi chỉ ngồi nghe và thấy thương hại. Hôm rồi xem phim, tôi cuồng nộ trước hành động lấp liếm của ông chủ đối sở hữu cô bảo mẫu khi hai người vừa trở về nhà sau các chia sẻ mặn nồng và bất thần nhìn thấy cô vợ ông mới trở về từ Anh. Ông ta đã bỏ mặc cô bảo cái đứng chết yên ổn, chạy tới ấp ủ vợ và hân hoan giới thiệu họ có nhau. đáp lại sự nguyền rủa một bí quyết giận dữ của tôi lúc cho rằng bí quyết hành xử như thế sẽ khiến cô gái kia thương tổn nặng vật nài, bạn tôi nhìn tôi kỳ lạ lẫm: "Thế mày ko nghĩ là người vợ kia cũng siêu yếu đuối à? Mày nghĩ cô ta mang thương tổn không trường hợp hiểu chồng mình đã phản bội? Như lẽ công bằng thôi, lúc mày khiến mọi người tổn thương thì mày sẽ nhận được 1 sự thương tổn tương tự".

Nhận được một sự thương tổn tương tự ư? dường như nó hơi đúng đắn sở hữu tôi. Tôi đã sở hữu mối quan hệ thân thiết có chồng chị ta, đi chén tối ở những nơi sang trọng vô cùng tình tứ như một cặp bồ, sở hữu những nói chuyện thầm thào thân tình, đã suy tính tới những chuyến nghỉ mát lý tưởng có chồng chị ta buộc phải bữa nay tôi thất vọng tràn trề. Tôi nhớ nhung tới những buổi hẹn hò gần đây anh dành cho tôi. Chúng như lặp lại cộng một quy trình: tôi luôn phải đợi chờ vô cùng lâu, rồi hờn giận, rồi tức tối, và khi anh tới, nồng nàn đúng như con người anh, làm sau buổi hò hẹn đó, tôi lại tiếp tục đợi chờ lần kế tiếp... Ôi, các thứ anh dành cho tôi, sở hữu khác gì trong 1 vở kịch đời. Kịch thì bắt buộc diễn trên sàn diễn, thế mà sàn diễn tôi dành cho anh lại ko thực thụ cuốn hút. tủi thân chàng nghệ sĩ bắt đắc dĩ của tôi, hẳn anh cũng siêu mệt sở hữu những suất diễn nhàm chán chứa đầy các câu nói gian dối này. Tôi buộc phải giải phóng cho anh ta thôi, dù thật sự lòng tôi chưa muốn.

° ° °


Giờ đây ngồi lại một mình, 1 tiếng thở dài tôi cũng ko dám buông dẫu không ai nghe thấy. Tôi sợ tiếng thở dài dài dằng dặc của bản thân, bởi kể cho công bằng thì tôi đã đối xử quá nhẫn tâm mang chính bản thân mình rồi, đừng nên dằn vặt nó hơn nữa...
>> Xem thêm:
http://truyenngantinhyeudep.blogspot.com/2016/02/truyen-hay-tinh-yeu-mot-moi-tinh.html

0 nhận xét:

Đăng nhận xét